Hai cô gái nghành Quảng Trị hết lòng phục vụ anh giám đốc giàu có, tốn kém…” “Tốn kém tôi trả, ông không phải lo…” Bố em cứ đứng đó, không bước đi nữa, trên gương mặt thể hiện sự hoang mang… “Nhanh lên, hết giờ lại phải đợi đến mai…” “Không… không cần…” “Ít nhất ông phải kiểm tra rồi để bác sĩ người ta kết luận, tư vấn… tôi còn biết cách mà chăm sóc ông” “…” Bố em đứng đơ ra đó, không chịu bước tiếp nữa. “Anh, phụ em đưa ông ấy xuống…” Tôi và em đi ra, 2 em gái Quảng Bình hết lòng phục vụ anh giám đốc giàu có đỡ bố em xuống, nhưng ông ta vùng vằng không chịu: “Bỏ ra…” Em đã bắt đầu bực mình, má hơi đỏ lên, cảm giác đã